Tag Archives: Vía
Đàn Cúng Lễ Vía Đức Hộ Pháp Quy Thiên và Lễ Nhập Môn Của Hiền Muội Trương An
Đại Lễ Vía Đức Chí Tôn
Đại Lễ Vía Đức Chí-Tôn, Tụng kinh Sám Hối
Vía Đức Chúa Jésus Christ
Đức Hộ Pháp thuyết Đạo,
tại Đền-Thánh Đêm 24 tháng 11 năm Mậu-Tý (dl 24-12-1948)
1948 năm trước, lúc nầy có một vị Chí-Tôn giáng trần giáo Đạo tại Tây-phương, vị Chí-Tôn an-bang tế-thế mang xác phàm lập giáo để một cái nền văn-minh vĩ-đại cho nhơn-loại, tính ra được 1948 năm.
Trước buổi Đức Thích ca gần qui-liễu Ananđa và A-Nan Ca-Diếp đến bên Ngài khóc-lóc hỏi Ngài rằng: Thầy qui-vị rồi ai dạy chúng con, Đức Thích Ca nói: Có một Đấng đến sau ta, oai-quyền hơn ta nữa. Đức Phật Thích-Ca đã nói một vị Tây-Phương Giáo-Chủ Jésus-Christ đó vậy. Ấy là một đàn anh đã thông-trí cho nhơn-loại biết người em kế vị của mình sắp đến, Ngài có nói trước còn oai-quyền hơn ta nữa, thì thật quả vậy.
Khi Đức Chúa Jésus-Christ giáng-sanh ở Tây-Phương gần thọ hình, các vị Thánh-Tông-Đồ tức nhiên là môn-đệ của Ngài than rằng: Nếu Thầy thọ hình ai dạy chúng con ? Ngài nói cần yếu ta phải đi, cần yếu ta phải về với Cha ta, ta phải về đặng an vui, rồi sau nầy sẽ có một người đến cùng các ngươi đặng an-ủi dạy-dỗ các ngươi nhiều điều huyền-vi bí mật.
Đức Phật Thích-Ca nói sau nầy Đấng ấy còn oai-quyền hơn ta nữa, Đấng ấy tức nhiên là Tây-Phương Giáo-Chủ Jésus-Christ và Chúa đã cho nhơn-loại hay: sau đạo-Thánh Gia-Tô có Đạo Cao-Đài xuất hiện đó vậy.
Có một đấng chơn-linh tam-thế Chí-Tôn , nhơn-loại đều biết tánh danh đó. Nhứt-thế: Brahma Phật, tức nhiên là Tạo-Hóa, nhị thế Civa Phật tức nhiên Tấn-Hóa, tam-thế Christna Phật tức nhiên Bảo-Tồn, Đấng trọn quyền bảo tồn ấy là lòng ái-truất thương sanh vậy
Vì cớ cho nên Đức Jésus-Christ thương nhơn-loại một cách nồng-nàn thâm-thúy, Ngài đã ngó thấy Nhứt Kỳ Phổ-Độ nhơn-loại ký hòa-ước với Chí-Tôn mà đã bội ước, nên phạm Thiên-điều, nhơn quả nhơn-loại gớm ghiết, do nhơn-quả ấy mà tội tình nhơn-loại lưu-trữ đến ngày nay, Thánh giáo gọi “tội tổ-tông” chính mình Ngài đến, đến với một xác-thịt phàm-phu, Ngài đến giơ tay để ký đệ-nhị hòa-ước đặng dìu dắt chúng sanh trở về cùng đấng Cha lành của họ tức nhiên là Đức Chí-Tôn là Đại-Từ-Phụ chúng ta ngày nay đó vậy.
Đấng ấy vô tận vô biên, thấy nạn của nhơn-loại đã dẫy-đầy, Ngài chỉ xuống tại mặt thế nầy làm con tế-vật đặng chuộc tội-tình cho nhơn-loại, bàn tay đó đã ký đệ nhị hòa-ước cho nhơn-loại, nó làm cho Ngài thế nào ? do tay Ngài ký tờ hòa-ước với Chí-Tôn , nên hai tay của Ngài bị đóng đinh trên cây thập tự-giá. Hai chân của đấng ấy bị trước nhơn-loại dìu đường hắng-sống cho họ, rồi hai chân của đấng ấy cũng bị đóng đinh trên cây Thánh-Giá, còn trái tim yêu-ái nhơn-sanh vô-hạn ấy bị một mũi kiếm vô tình đâm ngay cạnh hông của Ngài, lấy giọt máu cuối cùng đó đặng cứu nhơn-loại, một tình-ái vô-biên ấy để lại cho loài người một tôn-chỉ yêu-ái. Tôn chỉ nhìn nhơn-loại là anh em cốt-nhục và khuyên-nhủ nhơn-loại coi nhau như đồng-chủng, năm 1948 nhơn-loại không tầm Giáo-lý của Ngài nữa, chắc-chắn như vậy. Bần-Đạo nói quả-quyết rằng, nhơn-loại đã quên hẳn Ngài rồi đó. Cho đến ngày nay, cả toàn nhơn-loại trên địa-cầu nầy, không chịu nghe lời Ngài, không theo bước của Ngài, nên nạn tương-tàn tương sát lẫn nhau sắp diễn ra gần đây, nhưng nếu chừng nào toàn cả nhơn-loại biết tôn-sùng nhau, vì tình cốt-nhục, thì cái nạn tương-tàn tương-sát trên mặt địa-cầu nầy sẽ không có nữa. Hai tấn-tuồng, hai thảm-trạng như thế có thể đưa nhơn-loại đến chỗ tiêu-diệt mà chớ, vì nhơn-loại không biết nghe, Đấng ấy đã lấy máu-thịt của mình làm con tế-vật dâng hiến cho Đức Chí-Tôn, để cầu xin tha tội cho nhơn-loại. Nhơn-loại sẽ mất Đức vì không nghe theo Đấng Cứu-Thế, đấng ấy đã bảo anh em phải yêu-ái lẫn nhau, sống cùng nhau cho chọn vẹn kiếp sanh. Trái ngược lại, đệ nhị hòa ước kia đã ký kết với Đức Chí-Tôn bị nhơn loại bội ước nữa, vì bội ước mà bảo sao nhơn-loại không bị tội-tình mắc-mỏ sao được ?
Đêm nay là nhờ hiển-thánh anh linh của Đấng Cứu-Thế, Đấng đã để lòng ưu ái vô-tận mong cứu-vãn tình-thế nguy-ngập, lấy cả tình-ái ấy làm phương giải khổ cho nhơn-loại .
Chúng ta để tâm cầu nguyện cùng Ngài, để Ngài mở con mắt Thiêng-Liêng cho chúng-sanh đặng nhìn thấy cái chơn tánh của kiếp sống họ nơi nào, đừng mê-muội đừng ngu-dốt, lấy tinh-thần sáng suốt bỏ cái lục-dục thất-tình đầy tội-ác này.
Muốn tránh các nạn tương-tàn tương-sát kia, muốn cứu-rổi lấy họ, hầu làm cái nạn tiêu-diệt kia được thoát khỏi, ấy là lời cầu-nguyện của chúng ta đêm nay đó.
Đức Chúa Jésus-Christ đã lấy máu thịt đặng chuộc tội cho loài người. Giờ phút nầy là giờ hiển Thánh của Ngài dùng quyền hành yêu-ái vô biên của Đức Chí-Tôn mà tha tội cho nhơn-loại đó vậy.
Trích từ Lời thuyết đạo của Đức Hộ Pháp: Q.2 Năm Mậu Tý (1948) bài thứ 59